Tìm kiếm: đáng thương

Ở đây ông Võ Bá Cường muốn đề cập tới tư thế ngồi của một nhà văn, “ngồi bệt”là không bị ràng buộc gì vào vị trí, sinh hoạt trong xã hội, để rồi tự do viết, tự do sáng tác, từ phê phán hiện thực, đến hiện thực khách quan, không lệ thuộc, miễn là phản ánh được cái chân thiện mỹ của cuộc đời, để tác phẩm của mình được trọng vọng, được tôn vinh trong các cuộc thi.
Ở đây ông Võ Bá Cường muốn đề cập tới tư thế ngồi của một nhà văn, “ngồi bệt”là không bị ràng buộc gì vào vị trí, sinh hoạt trong xã hội, để rồi tự do viết, tự do sáng tác, từ phê phán hiện thực, đến hiện thực khách quan, không lệ thuộc, miễn là phản ánh được cái chân thiện mỹ của cuộc đời, để tác phẩm của mình được trọng vọng, được tôn vinh trong các cuộc thi.
Ở đây ông Võ Bá Cường muốn đề cập tới tư thế ngồi của một nhà văn, “ngồi bệt”là không bị ràng buộc gì vào vị trí, sinh hoạt trong xã hội, để rồi tự do viết, tự do sáng tác, từ phê phán hiện thực, đến hiện thực khách quan, không lệ thuộc, miễn là phản ánh được cái chân thiện mỹ của cuộc đời, để tác phẩm của mình được trọng vọng, được tôn vinh trong các cuộc thi.
Vì đua đòi hút chích, trộm cắp cùng bạn bè nên cuộc đời Tuấn đi theo một ngã rẽ khác: Anh và vợ bị nhiễm H (HIV) từ lúc nào không biết, bị mọi người xa lánh. Nhưng được sự giúp đỡ của các tổ chức xã hội từ thiện, anh và những người cùng chung cảnh ngộ đã vượt lên số phận, thành lập doanh nghiệp do chính anh làm giám đốc để nương tựa nhau sống.
Tỉnh Quảng Nam miền Trung, có thôn An Lương, xã Tam Anh Bắc, huyện Núi Thành, là nơi cư ngụ của anh Nguyễn Đình Nhi và con trai Nguyễn Đình Vương. Người trong thôn An Lương gọi hai cha con này là người rắn vì căn bệnh ngoài da quái ác và khó chữa mà anh Nguyễn Đình Nhi phải chịu đựng 47 năm nay. Đứa con trai duy nhất của anh, Nguyễn Đình Vương, cũng bị căn bệnh ngoài da giống như bố từ lúc sinh ra.

End of content

Không có tin nào tiếp theo